

Ngay khi bước chân vào nghề, mình được làm quen ngay với chiếc xe lăn đo khoảng cách – lúc đó mình đã thấy đó là một sự cải tiến đáng kể so với các bậc tiền bối: dùng thước dây. Nghe các bậc tiền bối kể lại, đi đo tuyến là phải một nhóm 02 người: 02 người căng dây, 1 người ghi chép số liệu.
Chiếc xe đo gắn bó với mình cũng xấp xỉ 10 năm, đi công tác nhìn rất oách: cho xe đo vào cái túi chuyên dụng, lên tàu xe nhiều người cứ tưởng mình đi thi đấu tơn nít cơ đấy.
Có lần giữa mùa hè, mình đi khảo sát ở đường Hoàng Quốc Việt, đang lúi húi đo đo đạc đạc thì tự nhiên có 1 em gái đang ngồi uống nước mía nhảy ra chặn: Anh, cẩn thận đâm vào cột. Sau 36s mình trấn tĩnh lại vì không hiểu chuyện gì xảy ra thì cuối cùng cũng luận ra được con đề, á lộn, vấn đề: Trời nắng nên mình đeo kính đen (kính dâm), và khi đo thì thày dạy phải đo tâm cột nọ đến tâm cột kia nên em gái tưởng mình là hội trưởng hội người mù.
Còn nhiều kỷ niệm vui – buồn với chiếc xe đo nhưng khi công nghệ mới được phổ biến ở Việt Nam: Công nghệ GPS. Quả thật đó là một bước tiến lớn về mặt công nghệ đo đạc thay vì phải cầm xe đo lò dò đi bộ thì mình giờ có thể ung dung cưỡi xe máy, đến cột chỉ cần bấm BÍP phát, thế là có ngay tọa độ, mà có tọa độ thì đương nhiên là có thể tính được khoảng cách rồi. Thế nhưng, trong cái rủi lại có cái đen, đi khảo sát thì vẫn phải vẽ lại địa hình trên giấy, mình thì chữ xấu nên hôm nào mình nhận đi khảo sát là cả phòng xúm lại can và tranh việc của mình, hỏi kỹ té ra là mình khảo sát rất cẩn thận nhưng về anh em không thiết kế nổi do chả ai dịch được mình biên cái gì, điên cả người, người ta đang cố gắng thì lại cứ bị ngăn cản.
Lại lọ mọ lên mạng ngâm ngâm cứu cứu, chữ mình xấu thì mình phải tìm cách khắc phục chứ, chả lẽ lại về học lại lớp 1 (à, mà mình bỏ qua lớp 1 thật)? đến lớp có khi cô lại mời vào phòng hiệu trưởng ngồi mất. Ờ thôi, chữ xấu thì nhờ máy nó ghi, nhưng khổ nỗi thiết bị GPS nó lại không có bàn phím, chắc nhà sản xuất ăn bớt mất rồi. MK, đã tưởng tìm được hướng đi mới hóa ra lại đi vào ngõ cụt. Chán, Nản.
Lại tiếp tục cứu cứu, ngâm ngâm. Ơ rê ka, ra rồi, cả phòng trợn tròn mắt chắc tưởng mình mộng tinh giữa ban ngày. Sao không sử dụng máy điện thoại smart phone, cái nào chả có GPS, nhà sản xuất thì không bớt bàn phím nữa (nếu có thì họ đền cho cái bàn phím ảo) nên ghi chép thoải con gà mái luôn. Và rồi ứng dụng DH GPON Version 1.0 ra đời.
Lại đau đầu: làm thế nào để tăng độ chính xác? Độ chính xác của điểm bấm lớn quá thì Ứng dụng coi như là vứt. Sau nhiều đêm trắng: thức đêm mới biết đêm dài, ngủ ngày mới biết ngày dài … như đêm, cả nhóm cũng đã tìm ra biện pháp xử lý, hôm thử nghiện thực tế cả nhóm mừng như lần đầu được cầm tay bạn gái: DH GPON Version 2.0 đã đạt được độ chính xác điểm đo <3m, thật là ngoài dự kiến vì thiết bị đo chuyên dụng khi thời tiết tốt cũng sai số ~ 5m. Với sai số như vậy thì tuyến càng dài độ chính xác sẽ càng nhỏ.
Mong rằng với sự đóng góp nhỏ này sẽ mang lại Người sử dụng một sự trải nghiệm tuyệt vời hơn!
Nội dung đang được cập nhật…